Căn nhà xưa bé tí, có một cái cửa sổ bé tí trong ra phố được che bằng hai lớp lưới mắt cáo để phòng trộm. Sát tường nhà là một cái bể nước ngấm loang lổ, tạo nên trên vách tường những hình thù kỳ quái. Trong một ngôi nhà như thế, có một thằng nhóc bé tí 5 tuổi, là tôi…
Cả sáng, tôi ở nhà một mình. Cách giải trí duy nhất là đọc sách. Lúc đó, thứ duy nhất có nhiều trong nhà tôi chính là sách. Không đài, không TV, không báo. Tủ sách của gia đình tôi đã ngốn sạch. Khổ một nỗi tôi đọc cực nhanh và lại rất nhớ. Thành thử đọc lại vài lần là chán. Tôi bắt đầu lục lọi trong nhà, tôi tin sẽ còn sách ở đâu đó.
Và tôi đã tìm thấy. Những cuốn sách quá cũ, rách bìa long gáy đã bị tống vào một chiếc thùng phi, rồi chặn lên bằng một tấm gỗ. Khỏi phải nói tôi mừng cỡ nào. Hối hả lôi sách ra, hối hả lau qua lọa cho bay lớp bụi, tôi cắm cúi vào kho tàng vừa tìm thấy.
Mùa hè của tôi dài kinh khủng. Tôi chưa bao giờ biết đi nghỉ hè là gì. Mùa hè là cả ngày ngồi trọng nhà, dán mắt qua cái cửa sổ bé tí nhìn ra đường. Phố bé tí và vắng hoe. Từ khi có sách, tôi vẫn ở lỳ bên cửạ sổ, nhưng không trong ra phố nữa, những trang sách hấp dẫn hơn nhiều.
Khi tôi vào cấp hai, thầy giáo yêu cầu chúng tôi nộp sách làm thư viện trường. Tôi nhặt đại mấy cuốn. Tình cờ đó là hai tập “Hiệp đầu 0-1” của Adam Bahdai, vì không hề hiểu bóng đá được nói tới trong truyện là gì. Và đến khi hiểu rạ, bóng đá là cái gì và nó hấp dẫn đến điên rồ như thế nào thì đã muộn.
Hai tập sách đã ở trong thư viện và chúng đã xác xơ đến ‘mừc đáng thương. Chao ôi, tôi nhớ làm sao những cầu thủ nghèo ở ‘Tổ chim câu”. Tôi nhớ chú bé Ma-nhút Pạ-ra-gôn đã vì các bạn mà ăn cắp bóng ở đội bóng của người lớn. Khi bà cồ tiêu sạch quy của đội bóng, chú lặng lề xin giá nhập đôi bóng của bọn trẻ giàu để lầy tiển trả quỹ. Tôi nhớ làm sao trận chung kết Giải bóng đá thiếu phi ma đôi bóng nghèo “Nữ thần cá” phải trải qua mà không có tiền đạo Ma-nhút Pa-ra-gôn: cậụ đã bỏ đội bóng giàu đê chạy về với các bạn và ngã từ trên thang gác xuống. Cậu bé nằm trong bệnh viện và chờ đợi tin tức từ các đồng đội đang lăn xả chiến đấu vì mình…
Cuối năm học, thư viện trả lại sách. Nhưng không may “Hiệp đầụ 0-1” chỉ còn lại tập 1, tập 2 thất lạc đi đâụ mất tiêu. Tôi buồn bã mang cuốn sách về, rồi cắm đầu đọc đi đọc lại. Hiệp đầu, Nữ thần cá đạng bị dẫn 0-1. Tôi vẫn nhớ cái kết thúc của tập 2, nhưng lại không được đọc nó. Buồn và tiếc kinh khủng. Nếu được làm lại, tôi sẽ không bao giờ lìa xa hai tập sách đó. Tập 1, bìa giấy đen và hình minh hoạ màu đỏ thì đây. Còn tập 2, bia giấy trắng hơn và minh hoạ màu xanh, giờ nó đâu rồi? Ổi, Ma-nhút của tôi, Nữ thần cá của tôi…
Mãi đến cách đây vài năm, “Hiệp đầu 0-1” mới được tái bản. Tôi nhìn thấy cuốn sách từ xa, vừa run người nhảy mấy bậc thềm vào cửa hàng sách vửa cuống quít rút ví ra. Với “Hiệp đầu 0-1”, tôi rung rung như gặp lại một người bạn cũ đã tương khó mà gặp lại. Ôi, Ma-nhút của tôi, Nữ thần cá của tôi… cuối cùng thỉ chúng ta lại gặp nhau.
Toi mở tủ sach, đặt “Hiệp đầu 0-1” ngay ngắn bên cạnh ‘Trên sa mạc và trong rừng thẳm”. Đó là nơi dành riêng cho những tác giả Ba Lan- một phần kho báu của tôi – những cuốn sách! Không có chúng, có lẽ cuộc đời tôi đã sang một ngả khác, rất khác rồi…
THẠCH ANH / Hoa Học Trò