Người ta thường nói, trong chuyện tình cảm kẻ nào nặng lòng hơn thì nhất định sẽ có ngay trong tay tấm vé ở lại với những ngổn ngang kỷ niệm khi ai đó đã dứt áo ra đi sau một cuộc hẹn yêu đã quá giờ gặp gỡ.
Sài Gòn dạo này cứ vào giờ tan tầm là trút mấy trăm ngàn giọt nước mưa xuống đường ào ạt và xối xả, có vẻ như nó đang nói lời tạm biệt mùa Thu bằng những khoảnh khắc tinh khôi nhất có thể, nhìn từng dòng người chạy chốn những vệt nước mưa vô tình, dai dẳng bám đầy trên tường kính chiếu hậu mà thấy thương, thấy nhớ về một người ngồi trước yên xe của cách đây rất lâu.
Là tự tôi đa tình hay mạng xã hội vô tình đến đáng trách, người đang mải miết bên những ồn ào quay quanh nơi khuất lắp những tiếng thở dài đã bị quá khứ bỏ lại phía sau, những tơ vươn vướng vắt của ngày xưa đã bị rủ bỏ sạch trơn như bầu trời oằn mình mây xám, trong vắt đến cạn kiệt. Dường như kỷ niệm đã bỗng chốc hóa thành một thứ hoen ố, phai màu.
Ngoài hiên, nước mưa trút xuống xối xả trên mái nhà, tựa như lòng tôi đang tuột dốc không phanh, nằm nghe trời gọi gió mưa, gọi buồn bả và cả những nhớ thương của những ngày xưa cũ; bên tai giọng trầm ấm của Hamlet Trương trong chủ đề “Từ một nơi xa” thủ thỉ đến não nề tâm can.
Đến đoạn “Nếu yêu thương là những dặn lòng không thôi khắc khoải thì giữa bao điểm giao nhau của dòng đời với muôn vàn ngã rẽ, thì đâu cần một người đứng nấp chờ một người bước qua…” được phát khẽ qua chiếc Radio bạc phếch màu thời gian đang yên vị nơi góc tường vàng úa của căn phòng nặng mùi trống vắng. Bất giác, những giọt nước mắt mặn đắng cứ chực trào kéo đến rồi rơi xuống nơi gò má, thấm đẫm trên từng trang sách cùng muôn vạn nỗi buồn không tên, trong số đó có một định nghĩa mang tên kỷ niệm và anh.
Có những yêu thương như thế
Sài Gòn những ngày tháng năm yếu lòng với lạnh bưng, ẩm ướt tôi nằm quấn mình trong chăn mà ngẫm nghĩ về những cô đơn và vô vàn kỷ niệm…đó còn là thanh xuân. Đã qua lâu lắm rồi những mùa cũ, của những năm tháng hanh hao sau mưa tại quán cũ nơi ngoại ô xa xôi, cùng kêu ly đen đá không đường và ngồi song song nhau. Để rồi tôi và anh trở thành những người bạn thân thiết theo một l tự nhiên mà mạng xã hội mang đến; mặc dầu lời mời kết bạn không hồi đáp, những tin nhắn từ anh cứ như thế bị trôi dạt vào một chốn vào đó của góc phải màn hình khá lâu. Cho đến ngày, anh gửi đính kèm hình ảnh của tôi kèm tin nhắn “Hãy bước đi, sẽ qua được cô đơn”.
Những cảm xúc rất lạ từ anh mang đến cho tôi sau đó nhanh chóng được thay thế bằng sự hiểu lầm, những khúc mắc không giải thích, chẳng phân bua chỉ có chia lìa là rất thật. Ai đã từng trong đời mang theo những mùa thương nhớ, mà chỉ gọi tên một người dù là sai lầm,là ngốc nghếch. Đôi khi bạn phải quen biết một người thực sự sâu sắc, mới có thể nhận ra rằng đó có thể là một người hoàn toàn xa lạ.
Chúng tôi quay về tìm nhau, bắt đầu một mối quan hệ nghiêm túc mang tên “người yêu” sau sự mặc cả với cô đơn trong những ngày tôi và anh xa sau từng ấy ngày tháng. Tôi lại yêu như khi bắt đầu biết yêu, tình yêu của tôi và anh giống như điện tâm đồ bởi những thử thách yêu thương và tôi biết anh chính là sự lựa chọn ưu tiên trong vô vàn sự lựa chọn khác nhau. Tôi thanh thản với sự lựa chọn mà ở nơi đó có anh và những chuỗi ngày hạnh phúc mặc cho đôi lúc quây lấy tình yêu của tôi và anh đó là sự bế tắc. Có những ngày cả hai chỉ còn đôi ba đồng bạc nhưng vẫn dìu dắt nhau qua những ngày dài giông bão, đó là những chén cơm trắng xẻ đôi, là món canh nhạt thếch từ nước trắng không mùi…
Khoảng thời gian trước khi tôi tốt nghiệp, cả hai ít gặp nhau bởi khi ấy tôi phải suy nghĩ về nhiều mối lo khác ngoài anh và anh cũng phải đối mặt với những bộn bề của cảnh cơm, áo, gạo tiền. Anh đi làm bảo vệ cho một quán ăn lương tháng chưa đầy ba triệu, tôi cố gắng miệt mài cho tương lai của chính mình và cả hai trong suy nghĩ thời ấy. Kỷ niệm 11 tháng yêu nhau vội vàng sau giờ tan ca của anh và ly kem xôi vị sô cô la mà tôi vừa nói muốn ăn vào ban sáng. Khi ấy, tôi biết là tôi sẽ chẳng có thể yêu một ai khác nhiều hơn. Thật sự mà nói, trên bước đường đời giông tố khi ấy chỉ cần ngoảnh đầu nhìn lại tôi đã cãm thấy rất đỗi ấm lòng.
Ai cũng có nhiều vị trí quan trọng trong lòng người khác, để rồi khi tôi thực sự biết mình có chỗ đứng ưu tiên trong lòng anh với sự ra mắt gia đình. Tôi biết rằng đó là sự nghiêm túc, mọi khúc mắc ngày trước đã tự hóa lu mờ. Những ngày ở Kon Tum, một mảnh đất mà có lẽ tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ có lần mình đặt chân đến. Ở đây tôi cảm nhận được hơi ấm tình thân của một gia đình có sự hiện diện của “dì ghẻ, con chồng”.
Tôi tạm biệt nơi đã sinh ra và nuôi lớn anh, tạm biệt tình thân và cả anh để trở về những bộn bề của riêng mình. Tôi về quê lập nghiệp, xa anh với cái hẹn không đầu, không cuối, không ý niệm của ngày trùng phùng.
Hương vị của sự lặng câm
Thường thì, người ta vẫn luôn trói buộc tình yêu vào sự gắn bó giữa hai con người xa lạ bởi một thời khắc nào đó. Rồi yêu xa cũng từ đó mà được huyễn hoặc bởi hàng loạt cái gạch đầu dòng rất đỗi mỹ miều, sáo rỗng của những cụm từ đại khái như “là lửa trong gió”, “là nắng sau mưa”. Thế rồi, sự gắn bó ấy lại bị chuyển hóa từ người này sang người khác bởi khoảng cách và thời gian; lửa tắt, nắng cũng tàn.
Chia tay như một vị khách không mời mà cứ đến của tình yêu, nhưng chẳng thể đóng cửa, đuổi đi. Và thế là, tôi, anh chia tay. Anh nhanh chóng bốc hơi ra khỏi cuộc sống của em, không tin nhắn và dĩ nhiên không cuộc gọi nhỡ nào.
Tình yêu đôi khi chỉ cần sự góp mặt của một người, yêu xa cũng vì thế bỗng chốc hóa tự yêu. Những ngày tháng ấy, là chuỗi thời gian tôi phải buộc mình sống trong sự chờ đợi. Nghe có vẻ đau lòng, nhưng đó chính là cách mà tôi đã cố chấp nhận niềm đau mà những gì đã từng cùng anh gieo nên. Thật ra, chỉ cần trong tim mình vẫn còn một bóng hình thương quen, thì việc đơn phương người lạ đã từng rất quen cũng chẳng có gì gọi là to tát. Đó cũng là lý do vì sao trong ngần ấy thời gian tôi đã chọn việc yêu xa một người “rất cũ” để làm niềm vui, lẽ sống cho mình thay vì chấp nhận một bóng hình mới lạ nào đó.
Có rất nhiều người bảo rằng việc “Yêu đơn phương người cũ” mà tôi đang vương mang là đang tự cảm động chính mình một cách cố chấp, hoài công. Thế nhưng:
“ Có những người xuất hiện trong cuộc đời, không lâu rồi rời bỏ
Có những người xuất hiện trong cuộc đời, ở lại rất lâu rất lâu, xong cũng rời bỏ
“Mãi mãi” trong tình yêu chỉ mang nghĩa “chưa đến lúc” mà thôi…” ( Du Phong )
Mùa đông sắp về, những cơn gió lạnh cắt da xé thịt đã bắt đầu len lỏi vào dòng người; nổi nhớ thành khối như một tảng băng nặng trĩu sợ ngày nắng lên và tan biến. Rốt cuộc, hạnh phúc đơn giản chỉ là tìm được một nơi nào đó có thể nhớ về trong những ngày lòng cảm thấy chông chênh, trở gió. Với tôi ở nơi đó, yêu thương xa vời nhưng chứa nhiều kỷ niệm không tên, dù hình bóng của anh chỉ còn lu mờ trong tiềm thức. Thế thì, hà cớ gì tôi phải bỏ quên hạnh phúc của mình vào một góc khuất xa lạ nào đó ngoài kia.
Nắm tay người tiếp theo dù có thương đến mấy thì niềm tin ta cho họ là niềm tin còn sót lại, sánh vai người tiếp theo dù có thương đến mấy thì tình cảm ta cho họ gọi là thứ tình cảm đầy vơi lưng chừng. Tôi đã cố gắng tái thiết hình ảnh của người yêu cũ trong những người đến sau anh, điều này hiển nhiên chẳng hề công bằng chút nào đối với những người mà ngày qua ngày họ luôn đối xử tốt với tôi. Vậy đấy, vì yêu anh mà tự bao giờ tôi đã bắt đầu chọn cô đơn mà sống dẫu biết rằng quá khứ là điều không thể thay đổi mặc cho ta có hết đời yêu thương, hiện tại là điều có thể có và là điều cũng có thể trở thành quá khứ.
Để mãi nhắc về nhau như một thời đẹp nhất, thời ai đó là tất cả của ai…
Một thế giới có anh, nhưng không phải vì anh mà tồn tại. Tôi gửi lời chào với cái hẹn cùng anh, hẹn yêu nhau dài lâu!.