Tôi thích người phụ nữ đã cũ. Chẳng còn vẹn nguyên, tâm hồn rách nát, con tim chai sạn nhưng chưa bao giờ gục ngã với cuộc đời.
Họ đã yêu, đã thương, tấm lòng đã trao, nước mắt từng rơi rất nhiều, nỗi đau mang trong mình cũng chẳng ít.
Họ không mới mẻ, cũng chẳng vẹn toàn. Họ cũ, phụ nữ đã cũ..
Họ biết khóc như thế nào cho xứng, biết cười như thế nào cho vừa.
Họ đã từng ôm cho mình những niềm đau khiến cho con tim và tấm lòng mình có những vết cắt hằn sâu cả cuộc đời.
Họ đã từng khóc, khóc thật nhiều, khóc hằng đêm, khóc đến khô cả nước mắt, khóc đến cạn cả nỗi buồn.
Nhưng họ đã biết cười tươi với bản thân, họ đã đứng dậy và bước tiếp. Lâu dần với họ tình yêu đã không còn là thứ tốt đẹp nhiệm màu, họ chẳng còn nhiều niềm tin, họ không còn xem cuộc đời này là cổ tích.
Họ thản nhiên sống cho mình 1 cuộc sống cô độc để rồi cứ thế đợi chờ những gì mà ông trời đã sắp đặt cho riêng bản thân họ…
Để chạm tới trái tim những người phụ nữ như thế, không hề dễ dàng 1 chút nào cả. Bởi lẽ, khi đã trải qua rất nhiều đau khổ, bản thân họ sẽ tự động trở nên thận trọng hơn bao giờ hết, khó hiểu hơn bao giờ hết và cố gắng cũng nhiều hơn bao giờ hết. Chẳng còn muốn là người bị bỏ lại, cũng chẳng muốn phải day dứt trong cái suy nghĩ rốt cuộc mình đã làm sai ở đâu, mình không tốt chỗ nào. Chính những người phụ nữ, ở thời điểm này là những người đáng được trân trọng nhất.
Vì rằng, khi họ mở lòng để đến với bạn trong lần tiếp theo của chuyện yêu đương. Nghĩa là với họ mà nói, bạn thật sự đã khiến họ tin tưởng, khiến họ cảm động, khiến họ muốn yêu thêm lần nữa.
Và nếu như có người đàn ông nào đó đã có thể một lần đến bên người phụ nữ như vậy, xin hãy trân trọng họ. Phụ nữ là để yêu, họ đáng được trân trọng.
Sưu tầm